Suy Ngẫm Về Tháng Tự Hào
/Viết bởi Ben Kane
Tôi lớn lên trong một gia đình tỵ nạn đông con người Mỹ gốc Việt với một tinh thần chịu đựng bền bỉ. Gia đình tôi đã phải trải qua bao đắng cay khi phải rời khỏi quê hương và bỏ lại một cuộc sống sung túc để xây dựng lại ở một xứ sở xa lạ. Suốt đời tôi, gia đình tôi đã luôn luôn cho tôi những tấm gương tươi sáng, đượm đầy những giá trị về cộng dộng, sự thông cảm, và tinh thần xả thân hy sinh.
Tuy nhiên, là người đồng tính lớn lên tại Quận Cam, California, tôi không hình dung được một cuộc đời hoàn toàn thoải mái cho tôi trong sự chấp nhận của xã hội. Tôi chưa hề có một tấm gương tốt từ những người đồng tính như tôi trong cuộc sống riêng tư hay trong xã hội, văn hoá phổ thông để noi theo. Mãi đến khi tôi lên 12 tuổi thì Tối Cao Pháp Viện mới lật đổ các luật lệ kết án người đồng tính, và chỉ trong năm cuối trung học tôi mới chứng kiến được sự bình đẳng trong hôn nhân được hợp lệ hoá năm 2008 tại California trong một thời gian ngắn ngủi, để rồi lại bị huỷ bỏ bởi Đề Luật 8, ủng hộ bởi những người tôi biết và kính mến.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bước vào con đường phụng sự cộng đồng, ban đầu trong các cuộc tranh đấu bầu cử, sau đó tại Quốc Hội, nơi tôi tìm thấy một cộng đồng ủng hộ sự hoà hợp cho tất cả. Tôi nhớ mình đã bật khóc trong buổi diễn hành LGBTQ+ (Pride Parade) đầu đời, sau khi đổi chỗ cư ngụ đến DC. Thật là quá xúc động được hoà nhập vào một giòng người ăn mừng, hãnh diện vì sự hiện diện của chúng tôi.
Cùng năm ấy, nhóm người Mỹ gốc Việt thuộc LGBTQ+ đã suýt bị ngăn cản không được có mặt tại buổi diễn hành Tết tại Little Saigon vì tầm nhìn bảo thủ của một số người trong cộng đồng. Tôi thật quá hãnh diện khi thấy mẹ tôi cùng một số người đứng lên chống đối lại thái độ cố chấp ấy, nhưng đây là điều không đáng ngạc nhiên. Luật công bình, lòng thương người, và tranh đấu cho lẽ phải là những giá trị nòng cốt trong gia đình nơi tôi trưởng thành và khôn lớn. Từ lần ấy, tôi đã xúc động và cảm thấy sự khích lệ khi mục kích mẹ tôi ủng hộ các phụ huynh khác gia nhập phong trào đấu tranh cho các đứa trẻ LGBTQ+ của tổ chức VietRainbow of Orange County (VROC)––Cầu vòng Quận Cam. Những hành động này khiến tôi vui mừng vì tôi biết rằng rất nhiều em nhỏ từ nay sẽ được lớn lên trong sự hiểu biết là người đồng tính có quyền được gia đình đón mừng, ủng hộ, và thương yêu vì con người đích thực của các em.
Tháng sáu là tháng Tự Hào, mừng người đồng tính. Tôi thật sự cảm kích trong sự nhận biết rằng kinh nghiệm chung của người Việt tỵ nạn chúng ta đã giúp chúng ta sát cánh tranh đấu cho một tương lai tốt đẹp hơn cho đất nước này, một đất nước đã hun đúc chúng ta, và nay đã đến lượt chúng ta góp phần xây dựng thêm. Tôi cám ơn những đóng góp của tồ chức PIVOT (Tổ chức của Người Mỹ gốc Việt Cấp Tiến) và VROC (Việt Cầu Vòng Quận Cam) cho cuộc tranh đấu bảo vệ nhân quyền. Quyền làm người cho người Việt tỵ nạn và LGBTQ+ ta có ngày nay không đến với chúng ta như một cách tự nhiên, nhưng do công sức của bao người đã oằn lưng tranh đấu và vận động đòi hỏi. Trong lúc mà ta từng chứng kiến sự bài thị ra mặt đối với cộng đồng LGBTQ+, lúc này hơn bao giờ hết chúng ta cần lên tiếng tranh đấu cho lẽ phải và đoan chắc những người đại diện trong chính quyền cũng cùng một chí hướng với chúng ta.