#NguoiVietOfAmerica - David Duong

Ngày 30 tháng 10 năm 2020

Năm 1991, gia đình chúng tôi di cư từ Việt Nam, xứ sở đã bị tàn phá bởi chiến tranh, đến Holland, Michigan. Trong quá trình, chúng tôi đã dựa rất nhiều vào sự hào sảng của người Mỹ và chính phủ của họ. Vé máy bay từ Việt Nam đến Mỹ, chúng tôi mua với số tiền chính phủ Mỹ cho mượn, và ba má chúng tôi đã trả lại chính phủ $50 mỗi tháng trong vòng 5 năm liền.

Trong 1 năm rưỡi, chúng tôi đã thuê một căn nhà do chính phủ tài trợ. Chúng tôi được dinh dưỡng bởi các phiếu thực phẩm (food stamps) đủ màu mà má tôi mang đổi lấy đồ ăn ở siêu thị Meijer. Tôi được ăn trưa miễn phí tại trường tiểu học Van Raalte. Chương trình trợ cấp y tế Medicaid đã giúp chúng tôi thanh toán phí tổn của những lần đi khám bác sĩ. Sau khi em gái tôi chào đời, má tôi đã nhận được trợ cấp từ chương trình Phụ Nữ, Bé Sơ Sinh và Trẻ Em (WIC) để mua rau trái, sữa, ngũ cốc ăn sáng và phô-mai cho gia đình. Trong ba năm nhận trợ cấp xã hội, ba tôi đã làm ca đêm cho một xưởng đóng gói thịt. Cuối tuần, ông lãnh luôn ca phụ để kiếm thêm tiền. Má tôi làm thợ may cho một xưởng quần áo và sau đó làm thợ dây chuyền sản xuất lọ dưa chuột muối của công ty Heinz. Tôi còn nhớ mùi chua trên quần áo và tóc sau những buổi bà đi làm về. Tôi nhớ vào cuối tuần, tôi và ba má đã đi bộ trên những con đường, một tay tôi cầm cái chỉa dài, tay kia vác bao ny-lông lớn, nhặt lon nhôm từ vỉa hè. Chúng tôi để dành lon, và mỗi tháng mang đổi lấy 10 xu cho mỗi lon.

Ba má tôi làm việc rất vất vả trong những năm lãnh trợ cấp xã hội. Mặc dù cực nhọc, chúng tôi vẫn không kiểm tiền đủ để sống và vẫn cần trợ cấp chính phủ. Trợ cấp thực phẩm, nhà cửa và điện nước đã giúp ba má tôi được yên ổn mà xây dựng ước mơ cho con cái, và do đó, chúng tôi đã lớn lên trong sự bao che, ấm áp, được đầy đủ dinh dưỡng và áo quần.

Lưới an toàn đó đã cho phép tôi đạt được ước mơ trở thành một bác sĩ. Giờ đây, tôi được hân hạnh phục vụ bất cứ ai bước qua ngưỡng cửa văn phòng y tế của chúng tôi. Tôi đang trả lại sự trợ giúp của nước Mỹ bằng cách giúp đỡ những người đang cần các dịch vụ của chính phủ, với ước mơ có được một tương lai sáng sủa hơn, trong đó mọi người đều có thể cống hiến cho nền kinh tế và cuộc sống đa dạng của quốc gia này.

Chúng ta cần mạnh dạn lên tiếng để con em của người di dân và nhập cư, những đứa trẻ như tôi, được trợ giúp qua các dịch vụ cần thiết cho sự trưởng thành và phát triển - để tất cả chúng ta có đủ can đảm mà nuôi dưỡng những ước mơ vĩ đại. Chúng ta cần bầu cho hy vọng và nhân ái. Hãy bầu Dân chủ.


My family immigrated to Holland, Michigan, from war-torn Vietnam in 1991. Our story relied heavily on the generosity of the American people and her government. Our plane tickets from Vietnam to America were purchased with a loan from the government that my parents paid back in monthly installments of $50 over five years.

For 1.5 years, we rented a home that was government subsidized. We were nourished because of the multi-colored food stamps that my mother used at Meijer. I received free hot lunches from Van Raalte Elementary school. Medicaid helped pay for our visits to the doctor. After my sister was born, through the Women, Infants, & Children (WIC) food subsidy program my mom bought fresh fruit, milk, cereal and cheese for our family. During the three years on welfare, my father worked a third shift at a meat-packing plant. On the weekends, he picked up extra shifts to earn more money. My mother had a factory job as a seamstress and then worked on the assembly line jarring pickles for Heinz. I remember her coming home with a sour smell on her clothes and hair. I remember on the weekends, I would walk the streets with my parents, a large poking stick in one hand and a large plastic bag in the other, gathering aluminum cans from the sidewalks. We would save them, and once a month, return them for 10 cents each.

My parents worked so hard during the years we were on welfare. Despite their hard work, we needed the government's help. The government subsidies in food, housing and utilities allowed my parents the security to dream of a brighter future for their children, and in return, we grew up safe, warm, fed and clothed.

This safety net allowed me to actualize my dream of becoming a doctor. Today, I have the privilege of caring for all who come through my clinic doors. I now return the support America offered me by helping others who rely on government programs, who dream of a better future, so everyone can contribute to the economy and the fabric of our diverse country.

We need to make our voices heard so immigrant children, children like I was, can have access to programs essential to healthy growth and development — so that we can all dare to dream, and dream big. We need to vote for hope and compassion. Vote Blue. #NguoiVietOfAmerica