Van Nguyen
/Submitted by: Van Nguyen
From: San Jose, CA
Age: 22
Dear Mom and Dad,
Do you remember when Linh and I were so young that we couldn’t yet stay at home by ourselves, so you had to drive us everywhere you went? The exciting part was and still is that whenever one of us went anywhere, all of us went along, too. That meant every single parent-teacher conference, where I would force Linh to wait outside when my teachers were talking about me. That meant every single late-night karaoke party, where I occasionally had to find a quiet corner somewhere to do my homework in while everyone else was singing downstairs. Most importantly, that meant every single visit to the voting booths, where Linh and I couldn’t see what you were doing behind those separators but could tell from your expressions that you were serious. As we left the booths, you always gave us your “Tôi đã bỏ phiếu” or “I voted” stickers before explaining that one day, we’d be getting those stickers for ourselves. For leading by example each and every year, thank you.
While I may be able to count the hours until the next time I see you or minutes until our next conversation, there are so, so many immigrant and refugee families in our community who don’t know when they’ll ever be able to see their fathers, mothers, sons, or daughters again. I’m asking you to vote in the upcoming midterms for a candidate—an ally—who understands and supports our most underserved and underrepresented communities of color. Sociologist William Bruce Cameron wrote, “Not everything that counts can be counted,” but we need someone who will remember there are empty seats at the table which we hope will one day be filled.
Excited to bring home another “Tôi đã bỏ phiếu” sticker soon,
Your Daughter, Thùy Vân
Ba Mẹ yêu,
Ba mẹ có nhớ lúc xưa, khi Linh và con còn quá nhỏ chưa có thể ở nhà
một mình, đi đâu ba mẹ cũng phải chở tụi con theo không? Điều thú vị nhất mãi đến bây giờ vẫn là khi ai trong gia đình phải đi đâu, mọi người đều phải đi chung. Từ những cuộc họp phụ huynh và giáo viên mà con đã bắt Linh ngồi chờ ở ngoài trong lúc các giáo viên nói về con, cho đến những tối hát karaoke, thỉnh thoảng con phải tìm một góc yên tĩnh để làm bài trong khi mọi người ca hát dưới nhà. Quan trọng nhất là những lần tới phòng bỏ phiếu bầu cử, dù con và Linh không thấy được ba mẹ đang làm gì sau tấm màn che, vẻ mặt của ba mẹ đã nói lên sự nghiêm túc của việc đi bầu. Sau khi rời phòng phiếu, bao giờ ba mẹ cũng cho tụi con mấy miếng đề can “Tôi đã bỏ phiếu” với lời giải thích là một ngày nào đó tụi con sẽ tự lấy được cho mình những miếng đề can đó. Cám ơn ba mẹ đã hằng năm làm gương cho tụi con.
Trong khi con có thể đếm được còn bao nhiêu giờ nữa sẽ gặp lại ba mẹ, hoặc bao nhiêu phút nữa chúng ta sẽ nói chuyện với nhau, biết bao nhiêu người tị nạn và gia đình của họ trong cộng đồng ta không biết khi nào mới có thể gặp lại ba, mẹ, con trai hay con gái của họ. Trong kỳ bầu cử bán nhiệm kỳ sắp đến, con xin ba mẹ hãy chọn một ứng cử viên—một đồng minh—một người hiểu và ủng hộ những người thiếu sự bảo trợ và tiếng nói nhất trong cộng đồng da màu. Nhà xã hội học William Bruce Cameron đã viết, “Không phải tất cả những gì quan trọng đều được xem trọng,” nhưng chúng ta cần một người luôn nhớ đến những ghế còn trống trong bữa ăn gia đình, với hy vọng một ngày nào đó sẽ được lấp đầy.
Thích thú trông đợi thêm một đề can “Tôi đã bỏ phiếu “ nữa.
Con gái của ba mẹ,
Thuỳ Vân