Thu Do
/Ngày 22 tháng 8 năm 2020
Dưới đây là quan điểm của riêng cá nhân tôi. Tôi không đại diện cho ai hoặc cho tổ chức nào trong lời phát biểu này.
Tôi đã sống mấy mươi năm cuộc đời, từ lúc trẻ thơ đến thời niên thiếu, qua tuổi trung tuần và bây giờ sắp bước vào ngưỡng cửa cao niên, cả đời sinh hoạt cộng đồng và tham gia công tác xã hội với một ước muốn giản dị là được giúp đỡ ai đó trong khả năng khiêm tốn của mình. Tại Việt Nam, tôi đã từng tiếp xúc với những bà mẹ nghèo tần tảo nuôi con ăn học, những bác nông dân chân lấm tay bùn, những thanh niên khuyết tật phấn đấu vượt khó, v.v. Tạo được điều kiện cho họ vươn lên là niềm hạnh phúc vô biên của tôi. Tại Mỹ, tôi được tiếp xúc với các nhà hảo tâm lớn nhỏ thuộc nhiều ngành nghề và trình độ học vấn khác nhau và các thiện nguyện viên ở mọi lứa tuổi, nhưng tất cả đều đã cùng chung lòng chung sức giúp người nghèo tại Việt Nam. Họ là động lức giúp tôi hăng hái trong công việc.
Tôi đã sống mấy mươi năm cuộc đời, chẳng bao giờ tôi màng đến chuyện chính trị vì tôi nghĩ nó không liên quan đến công việc và đời sống của tôi.
Gần đây có một số đông bạn bè đã khen ngợi tôi là dũng cảm, nhưng cũng có bạn bày tỏ sự lo ngại cho tôi về những phát biểu của tôi về sự không bằng lòng người tổng thống Mỹ đương nhiệm. Các bạn đã khuyên tôi là không nên dính vào những đề tài chính trị vì nó có thể đem đến những điều tổn hại cho cá nhân tôi và những công việc nhân đạo tôi đang làm. Cám ơn các bạn đã quan tâm, sự nhắc nhở chân tình của các bạn có làm tôi suy nghĩ. Nhưng ơ hay … tôi có làm chính trị đâu nhỉ? Tôi chỉ cảm thấy những giá trị căn bản của xã hội đang bị vỡ nát. Là một người tị nạn, một phụ nữ và một người da vàng, gần 4 năm nay tôi cảm thấy mình bị xúc phạm, sự xúc phạm chưa từng có trước đây! Là người luôn muốn nâng đỡ những kẻ yếu kém nghèo khó, gần 4 năm nay tôi thấy họ đang dần dần bị ngược đãi. Là người tôn trọng tất cả mọi cá nhân dù có khác biệt về sắc tộc, tôn giáo, chính kiến, giới tính… gần 4 năm nay tôi thấy con người trở thành kỳ thị, thù hằn, xâu xé lẫn nhau.
Tất cả những sự việc tiêu cực trên cần phải chấm dứt để xã hội Mỹ trở lại trật tự và bình yên. Tôi muốn thấy lại một nước Mỹ hùng cường, nhân đạo và văn minh như nước Mỹ đã chào đón tôi 41 năm trước, chào đón Bố Mẹ tôi 30 năm trước và chào đón bạn bè tôi 10 năm trước. Nước Mỹ đã hoan hỉ mở rộng vòng tay cho tôi tị nạn tại xứ sở của họ, đã giúp đỡ tài chính cho tôi bốn năm đầu để tôi cắp sách đến trường. Tôi đã được hưởng ơn của nước Mỹ, trở thành người công dân Mỹ, có gia đình hạnh phúc ấm no. Tôi mong những người đến sau tôi từ bất cứ quốc gia nào, cùng một tình trạng như tôi ngày xưa, được có cơ hội như tôi. Tôi mong những người không may sinh ra và lớn lên từ những gia đình nghèo, được có cơ hội như tôi. Tôi mong người bệnh được chữa trị mà không bị đổ nợ, người già được chăm sóc, người lao động được nhận mức lương đủ sống, v.v. Nước Mỹ là quê hương thứ hai của tôi nhưng là quê hương duy nhất của các con tôi; chúng nó sinh ra và lớn lên tại Mỹ, tôi muốn các con tôi được đối xử bình đẳng trong một đất nước tự do và một xã hội đa dạng.
Xin nhắc lại, tôi không có mục đích làm chính trị và không muốn tranh cãi để mất tình bằng hữu. Những điều tôi mong mỏi chỉ là những căn bản về đạo đức và tình người. Tôi nghĩ những giá trị này chỉ có thể hiện hữu trở lại nếu người lãnh đạo tối cao của đất nước này là một người có đạo đức, có nhân cách, có kinh nghiệm chính trường, hiểu lòng dân và vì nước vì dân. Tôi biết có một số bạn không đồng ý với tôi, nhưng mong các bạn hiểu góc nhìn của tôi cũng như tôi hiểu góc nhìn của bạn. Đến ngày bầu cử 3 tháng 11, không biết bạn hay tôi sẽ ăn mừng kết quả, nhưng hy vọng những trái tim nhân ái sẽ gặp lại nhau sau cơn bão táp.
Disclaimer: the following article is my personal opinion. I am not representing anyone or any organization while expressing this opinion.
I have lived a few decades of life: from childhood to adolescence, through my middle age, and now about to enter the threshold of seniors. Throughout my life, I’ve devoted myself to community service and participated in social work with a desire to help anyone I can in my humble capacity. In Vietnam, I have met poor women who struggle to raise their children, peasants who work hard but still don’t have enough to eat, disabled youths who strive to overcome difficulties, and many more individuals who have lived life continuously getting the short end of the stick. Helping them overcome their hardships is my boundless happiness. In the United States, I have met with philanthropists of different professions and educational backgrounds, and volunteers of all ages. All of them have joined me to help the poor in Vietnam. Their support motivates me to continue to work tirelessly to better the lives of those who need a hand.
Recently, while many friends regard me as a brave woman, some friends have voiced their concerns about my dissatisfaction with the current US president. They have advised me not to get involved in political topics because it can bring harm to myself and the humanitarian work I am doing. Their concerns made me think. But hey... I don't do politics! I just feel that my core values have been offended. As a refugee, a woman, and an Asian, for nearly 4 years I have felt insulted! As someone who has always wanted to support the weak and poor, for nearly 4 years I have seen them continuously being mistreated. As a person who respects all individuals regardless of race, religion, political opinion, and gender, for nearly 4 years I have seen people become stigmatized, hostile, and divisive.
All of this negativity needs to stop for America to return to order and peace. I want to see a strong, humane, and civilized America like the one that welcomed me as a refugee 41 years ago, welcomed my parents 30 years ago, and welcomed my friends 10 years ago as immigrants. The United States had generously opened her arms to me, provided me the financial assistance for the first four years I arrived so I could go to school and complete college. I have received the grace of America, become a US citizen, and have a happy family. I hope that those who come after me from any country, in the same situation as I was in, will have the same opportunities that I had. I hope people born and raised from poor families will have the same opportunities that I had. I want to see that the sick be treated without being indebted, the elderly be cared for, and labor workers be able to receive a living wage, etc. The United States of America is my second country, but it is my children’s only country. They were born and raised here. I want them to be treated with equality, dignity, and respect.
Again, I have no intention of doing politics. What I yearn for are just the basics of morality and humanity. I think these fundamental values can only return if the person in charge of this country, the face that represents America, is a person who has morality, honor, empathy, experience, respect the laws, and serves the people. I know some of you disagree with me on this, but I hope you try to understand my point of view, as I always try to understand yours. We don’t know whether you or I will celebrate the election result come November 3rd; but no matter what happens, I hope all of our kind hearts will be able to meet again after these storming days, and that we can continue to work together for a better Vietnam and a better America.
Photo by Martin Jernberg on Unsplash