18 Tháng 10 2018
David Duong, MD, MPH, Thành viên Hội Người Mỹ Gốc Việt Cấp Tiến (PIVOT)
Tôi lớn lên trong một gia đình di dân. Chúng tôi nghèo và đã nhận trợ cấp của chính phủ.
Năm 1991, gia đình chúng tôi di cư từ Việt Nam, xứ sở đã bị tàn phá bởi chiến tranh, đến Holland, Michigan. Trong quá trình, chúng tôi đã dựa rất nhiều vào sự hào sảng của người Mỹ và chính phủ của họ. Vé máy bay từ Việt Nam đến Mỹ, chúng tôi mua với số tiền chính phủ Mỹ cho mượn, và ba má chúng tôi đã trả lại chính phủ $50 mỗi tháng trong vòng 5 năm liền.
Trong 1 năm rưỡi, chúng tôi đã thuê một căn nhà do chính phủ tài trợ. Chúng tôi được dinh dưỡng bởi các phiếu thực phẩm (food stamps) đủ màu mà má tôi mang đổi lấy đồ ăn ở siêu thị Meijer. Tôi được ăn trưa miễn phí tại trường tiểu học Van Raalte. Chương trình trợ cấp y tế Medicaid đã giúp chúng tôi thanh toán phí tổn của những lần đi khám bác sĩ. Sau khi em gái tôi chào đời, má tôi đã nhận được trợ cấp từ chương trình Phụ Nữ, Bé Sơ Sinh và Trẻ Em (WIC) để mua rau trái, sữa, ngũ cốc ăn sáng và phô-mai cho gia đình. Khi nhìn lại, tôi tự hỏi chúng tôi đã ra sao nếu không có các chương trình trợ cấp đó của chính phủ. Chúng tôi đã là gánh nặng cho nước Mỹ trong ba năm đầu tiên đó - Gia đình tôi đã nhờ vả vào và đã sử dụng sự trợ giúp của chính phủ.
Read More